Những cái lưỡi như lưỡi rắn
Đón Chúa vào thành Giêrusalem
Rừng lá tung hô theo cái lưỡi
Chúa toát mồ hôi trong tư thế ngồi thiền
Những cái lưỡi như lưỡi rắn
Đón Chúa vào thành Giêrusalem
Rừng lá tung hô theo cái lưỡi
Chúa toát mồ hôi trong tư thế ngồi thiền
Sự truất phế một trong tứ trụ đối với tôi không hề hấn gì. Từ trước tới giờ giới chóp bu cầm quyền luôn luôn đối lập với nhân dân dưới đáy. Bởi vậy mất trụ có khi đất nước càng thái bình hơn.
Vấn đề cần bàn ở đây là một Chủ tịch nước chết non, chết khi còn quá trẻ và ngây thơ vô số tội. Tôi nói có sách mách có chứng.
Hồi tôi nói chuyện và đọc thơ ở trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Nhân Văn, lúc đó Võ Văn Thưởng còn làm Bí thư Đoàn trường. Sau buổi đọc thơ thành công rực rỡ, đích thân Thưởng đã lên cảm tạ bắt tay tôi một cách cực kỳ hạnh phúc và hồn nhiên. Tôi còn nhớ hồi đó Thưởng nói : "Anh Vinh đọc bài thơ « Thiếu nữ và con gái ba miền » tuyệt vời. Những bài thơ tình dí dỏm đó còn hiệu quả hơn triệu lần làm công tác tuyên huấn".
Các ngươi bàn về tu luyện
Đứa Đại Thừa, đứa Tiểu Thừa
Đứa nào cũng sắp thành Phật
Chỉ mình ta còn gươm khua
Từ nhỏ tôi đã chụp hình ở Bến Bạch Đằng
Ba má tôi không bao giờ gọi đó là "Ga Tàu Thủy"
Dân Sài Gòn không xuất thân từ khỉ
Từ rừng về chí chóe đổi thay tên
Tấm bia đã bị đục
Bởi một lũ đê hèn
Một lũ hèn cõng rắn
Cắn gà nhà nửa đêm
Sư đoàn 337
Tiêu diệt giặc nơi đây
Ghi chiến công lừng lẫy
Bỗng mất dạng hình hài
Cuối cùng cháy nhà ra mặt chuột. Đó là Tô Văn Động, Giám đốc Sở Văn Hóa Thể Thao Hà Nội lại tiếp tục "lạy ông, con ở bụi này", "vạch áo cho người xem lưng" khi phát biểu :"Thay vì bắn pháo hoa, tôi muốn mỗi người dân nên mua một cái chuông để rung vào lúc giao thừa".
Trời đất, trước giờ người ta chỉ biết danh tác Chuông gọi hồn ai của nhà văn Ernest Hemingway dành để báo tử cho một xã hội tận thế. Chứ có ai dùng chuông để đón một năm mới khai sinh. Bởi vậy có thơ như sau...
TỘI NGHIỆP "CHUÔNG GỌI HỒN AI" CỦA VĂN HÀO HEMINGWAY
Bùi Chí Vinh : Sau khi giá vàng vượt mốc 80 triệu đồng một lượng phá mọi kỷ lục trước giờ, thì con người hiểu rằng những tờ giấy bạc trong tay mình chẳng khác gì giấy lộn. Tuy nhiên có một thứ có thể đánh bại được vàng lẫn ngân hàng nếu con người biết khai thác nó. Vũ khí lợi hại đó chính là TÌNH YÊU, thứ mà con người hầu như bỏ quên giữa một xã hội ma quỷ...
ANH VÀ NGÂN HÀNG
Nếu ở Việt Nam đóng cửa ngân hàng
Anh sẽ trở nên người giàu có nhất
Người ta bắt đầu kính trọng thơ văn
Coi như đó là thước đo phẩm chất
Đất nước đứt làm đôi
Như đứt đôi con đỉa
Mỗi con lớn lên không hề ngắm nghía
Phía phần đuôi đau nhức của mình
Sài Gòn năm 1967
Các tà áo dài trên đại lộ Hàm Nghi
Một chút gió cũng làm cây run rẩy
Những ngày cuối năm man mác xuân thì
Hà Nội vừa có cuộc triển lãm chân dung các văn nghệ sĩ tiêu biểu làm bằng gò đồng. Nhưng Sở Văn Hóa và Thể Thao Hà Nội đã cấm trưng bày chân dung 31 vị, trong đó có tôi.
Tôi xin nói thật, từ lâu tôi đã một mình một cõi không muốn dây dưa vào giới văn nghệ và với bất cứ ai. Cũng vì quá nể nhà thơ kiêm nhà điêu khắc Phạm Xuân Trường (mà tôi chưa gặp mặt) nòi tình đồng điệu nên tôi mặc nhiên để ông sáng tạo những gì ông thích.
Tuy vậy khi ông điền tôi vô danh sách triển lãm là tôi đã thấy ái ngại. Xin lỗi, ngoài 31 nhân sự bị cấm, không ít nhân sự còn lại tôi còn không muốn bắt tay huống hồ gì treo tranh chung.
Ngày 13 tháng 7 năm 1961
Tổng Thống Ngô Đình Diệm ký sắc lệnh khẳng định chủ quyền Hoàng Sa
Giặc phương Bắc hết khua môi múa mép
Trực thuộc Quảng Nam một dải sơn hà
Tin nhạc sĩ Y Vũ tạ thế đến với tôi thật bất ngờ. Tôi quen ông trong hoàn cảnh lưu vong gặp lưu lạc.
Năm 1981 sau khi rời khỏi quân lao H39, tôi tao ngộ ông tại một quán cóc liêu trai dưới chân cầu Công Lý, trước nhà chị Đông Phương Huệ. Lúc đó tôi đạp xích lô và ông bán ve chai.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên về Y Vũ, em trai nhạc sĩ Y Vân khét tiếng. Trong khi người anh trai kín đáo quý phái bao nhiêu, thì ông giang hồ bấy nhiêu. Ông dám đi bán ve chai cùng với các dị nhân văn nghệ thuở ấy như Nguyễn Ước, Phan Trần Hoạt, Phù Hư, Sơn Quăn, Ngô Tá Tích.
Đầu thập niên 80 sau khi ở quân lao H39 ra, tôi lang thang cùng Sáu Nhiệm, Ba Minh, Tư Thuyết thì gặp Tám Lam tại quán cà phê vỉa hè trên đường Duy Tân (tức Phạm Ngọc Thạch bây giờ).
Cũng cần nói Tám Lam là bí danh của Hạ Đình Nguyên, một ông anh thời hoạt động phong trào của tôi. Tuy mang tiếng “ông anh” nhưng cả Tám Lam, Sáu Nhiệm, Ba Minh và Tư Thuyết đều coi tôi như bạn.
Cũng cần nói tiếp trước 75 tôi tham gia cách mạng với bí danh là Hai Long và chuyện tham gia này thì “hồn ai nấy giữ, mạnh ai nấy biết”. Mấy ông anh chỉ cần biết tôi là Bùi Chí Vinh, thi sĩ của Tổng Đoàn Học Sinh Sài Gòn, Biên Tập Viên trang Văn Nghệ đầu tiên của báo Tuổi Trẻ, tình nguyện đi bộ đội năm 1978, chống lại bọn chỉ huy đặc công thủy D3 E 10 Rừng Sát, bị chụp mũ “mưu sát cán bộ, cướp đoạt chính quyền” và bị biệt giam ở quân lao Bộ Tư Lệnh Thành.
Cuộc sống đổi thay trong chớp mắt
Trước kia con gái vốn ngoan hiền
Sau 75 nữ sinh thành giặc
Tuổi học trò vô lớp ngã nghiêng
Được bắt tay Zelensky
Là một điều vinh dự
Chỉ cần một giây bắt tay với người hùng cảm tử
Còn hơn sống trăm năm trong nhung lụa tầm thường
Ta tham gia cách mạng năm 15 tuổi
Không hề biết Việt Cộng là gì
Chỉ biết trái tim nồng nàn tình yêu nước
Chưa xuống đường là chân đã muốn đi
Đại tá Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Công Vĩnh
Trước 1975 là một con người
Dự tiệc cùng vợ chồng Tổng Thống
Không khoảng cách nào giữa vua chúa bầy tôi
Buổi sáng ngồi trước trang giấy trắng
Ta bỗng giật bắn mình
Những giọt mực đời cố tình vấy bẩn
Vẫn không làm chữ nghĩa bất minh